NHỮNG ĐỨA TRẺ VÙNG CAO

|
NHỮNG ĐỨA TRẺ VÙNG CAO
Các em nhỏ vùng cao mang một vẻ đẹp thuần khiết của tự nhiên, của những tâm hồn chưa bị bụi thị thành che khuất. Vẻ đẹp ấy không chỉ nằm ở ngoại hình mà còn ở cái cách các em sống – hồn nhiên, hiếu động, và vô cùng chân thành.

Chúng tôi đến Hà Giang vào cái mùa trời lạnh căm cắp. Cái tiết trời khiến những người lớn như chúng tôi cũng khẽ phải rùng mình vì sự khắc nghiệt. Ấy vậy mà những đứa trẻ ở Hà Giang dường như lại chẳng thấy vậy. 

Thấy chúng tôi, bọn nhỏ luôn cười, reo vui, khiến người đối diện cảm nhận được cả những tia nắng toát ra từ nụ cười của các em



Giữa núi rừng mênh mông và sương sớm phủ mờ đỉnh đồi, những đứa trẻ vùng cao hiện lên như những bông hoa dại – mộc mạc mà rực rỡ. Đôi má hây hây đỏ vì gió lạnh, ánh mắt lấp lánh trong veo như suối đầu nguồn, các em với gương mặt cùng nụ cười sáng, trở thành một phần sức hút không thể chối từ của Hà Giang. 


Các em nhỏ nơi đây mang một vẻ đẹp thuần khiết của tự nhiên, của những tâm hồn chưa bị bụi thị thành che khuất. Vẻ đẹp ấy không chỉ nằm ở ngoại hình mà còn ở cái cách các em sống – hồn nhiên, hiếu động, và vô cùng chân thành.



Khi thành phố còn đang yên giấc, trên triền núi, những đứa trẻ vùng cao đã dậy sớm, chân trần leo qua từng đoạn dốc để đến trường. Những ngón tay bé nhỏ phụ cha mẹ nhặt rau, gùi củi, trông em… như một phần rất tự nhiên của cuộc sống.


Dù thiếu thốn vật chất, các em vẫn luôn biết cách chơi đùa, sáng tạo niềm vui từ những thứ đơn sơ nhất: một chiếc lá chuối, một chiếc nắp chai, một con quay gỗ tự whittled từ cành cây rừng. Bữa trưa có thể chỉ là nắm cơm trắng, nhưng tiếng cười thì lúc nào cũng giòn tan. Chính sự kiên cường, lạc quan đó khiến chúng tôi không khỏi trân quý và ngưỡng mộ.



Tiếp xúc với những đứa trẻ vùng cao là một trải nghiệm đặc biệt. Các em không nói nhiều, nhưng mỗi cái nhìn, mỗi nụ cười, mỗi hành động nhỏ đều khiến người lớn phải chậm lại – để nhìn sâu hơn vào lòng mình.


Ta học được từ các em cách yêu thương mà không đòi hỏi, cách sống đơn giản mà đủ đầy. Sự lễ phép, ngại ngùng, nhưng cũng rất tò mò và chân thành của các em gợi nhắc cho ta về những giá trị nguyên sơ mà đôi khi trong nhịp sống hiện đại, ta vô tình bỏ quên.






Những đứa trẻ ấy, hôm nay là học sinh, là người phụ giúp gia đình, nhưng ngày mai sẽ là những người giữ gìn bản sắc vùng cao – là cầu nối giữa truyền thống và tương lai.


Trong bức tranh phát triển của đất nước, các em chính là những mảng màu đẹp đẽ nhưng dễ bị lãng quên. Chúng ta có thể nhìn thấy ở đó tiềm năng, sức sống và sự khác biệt – nếu được nâng đỡ, các em sẽ chính là những người viết tiếp câu chuyện mới cho núi rừng, theo một cách rất riêng và rất đáng tự hào.

Ngày chúng tôi tạm biệt Hà Giang, những khuôn mặt nhỏ xinh ở lại phía sau lưng, những cánh tay vẫy chào, những ánh mắt lấp lánh khiến chúng tôi như cảm thấy nợ các em một lời hẹn - lời hẹn sẽ gặp lại vào một sáng sương lạnh khác để thấy đôi má đỏ hây hây, thấy đôi mắt cười ấm áp như nắng… 


—--

CREDIT: 

- Photography: Luan Nguyen 

- Content: Giang Huynh 

- Design: Phuong Nguyen